Những cô cậu tuổi mười tám đôi mươi ước mơ được sống với đam mê, trở nên thành công thay đổi cả thế giới giờ đều loay hoay với cả tá vấn đề và chẳng ai hướng dẫn chúng mình phải giải quyết từ đâu, bắt đầu như nào. Phải rồi, chúng mình đều có những vấn đề riêng, chúng mình đều bận và đều không có nghĩa vụ phải giúp người khác giải quyết vấn đề của họ. “Làm người lớn”, chúng mình thực sự đã được độc lập, được không phải nghe lời ai hết nhưng cùng với đó, chúng mình cũng cảm thấy sao thật mơ hồ, chơi vơi. Mình
Ngày mình rời xa bố mẹ, chuẩn bị đồ đạc hành trang lên Hà Nội học đại học, mình cũng háo hức lắm. Nhưng giây phút bố mẹ mình đưa mình ra xe khách bắt xe đi lúc đó cảm xúc thật khó tả làm sao, mình cố gắng cười, nói những câu đùa vui vẻ để che đi nhưng trong lòng lại nghẹn ngào. Nhìn ánh mắt lo âu của mẹ và cái vẫy tay của bố, mình bỗng cảm thấy một nỗi trống vắng khó tả. Lúc ấy, mình nhận ra rằng dù mình có tự tin và muốn trải nghiệm cuộc sống mới, nhưng tình cảm gia đình luôn là điều quan trọng nhất mà mình sẽ không bao giờ quên. Một trong những điều đầu tiên mình nhận ra là dù sống giữa 1 thành phố đông đúc, náo nhiệt thì với những cô cậu vừa mới 18 20 như mình cũng cảm thấy cô đơn, chưa thể tập làm quen với nhịp sống tự lập nhanh chóng. Khi sống cùng gia đình, mọi thứ có vẻ đơn giản hơn, có người ở bên, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Nhưng khi sống một mình, mình bắt đầu cảm thấy thiếu thốn sự hỗ trợ từ người thân. Đôi khi, chỉ là việc chuẩn bị bữa ăn, hay nghe ai đó hỏi thăm, cũng khiến mình nhận ra rằng cuộc sống tự lập không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Mỗi sáng thức dậy mình lại hòa vào từng con đường, ngõ phố chật đường kín lối, vội vã bước vào giảng đường đại học, vội vã đến chỗ làm thêm rồi lại trở về nhà. Ánh đèn đường sáng chói cùng tiếng còi xe inh ỏi càng khiến ta cảm thấy lạc lõng giữa thành phố tấp nập. Cuộc sống ấy thật buồn tẻ, nhưng tiếc rằng nó lại diễn ra như một vòng tuần hoàn, cứ lặp đi lặp lại chẳng mảy may có một điểm dừng chân. “Làm người lớn”, chúng mình thực sự đã được tự do, được làm bất cứ việc gì mà chẳng cần quan tâm đến sự quản thúc của bất kỳ ai nhưng cùng với đó, chúng mình cũng cảm thấy sao thật cô đơn, buồn chán.
Và những người bạn năm xưa, những người chúng mình từng hứa sẽ mãi gắn bó cũng khó lòng sắp xếp được với nhau một cuộc hẹn. Tốt nghiệp cấp ba, mỗi chúng mình đều lựa chọn cho mình một con đường riêng, người chọn học đại học trong nước, người chọn đi du học ở một đất nước nào đó thật xa, cũng có người chọn đi làm ngay vào tuổi mười tám. Giả thử có sắp xếp được một buổi hẹn, chúng mình cũng cảm thấy bầu không khí sao mà ngượng ngùng đến vậy. Người cảm thấy tự ti vì chẳng được bằng bạn bè, người lo lắng làm việc vì công việc hôm ấy vẫn chưa hoàn thành xong, người thấy an tâm vì cuộc sống của mình vẫn ổn hơn so với nhiều người bạn cũ. Buổi họp lớp cả trăm ngàn cảm xúc nhưng chẳng thứ cảm xúc nào có thể đơn thuần như khi vẫn còn học cùng một lớp, ngồi chung một bàn. Phải rồi, môi trường sống khác nhau, làm quen với những người khác nhau khiến quan điểm sống của chúng mình cũng trở nên thật khác nhau. “Làm người lớn” chúng mình thực sự đã được có thời gian cho những buổi hẹn, gặp gỡ bạn bè nhưng cùng với đó, chúng mình cũng cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa chúng mình, những người bạn từng thân sao giờ thật xa lạ.
Một trong những điều khó ngờ tới là việc tự duy trì thói quen ăn uống và sinh hoạt lành mạnh. Bạn sẽ nhận ra rằng không có mẹ lo cho bữa ăn, không có ai nhắc nhở bạn về giờ giấc, hay việc tập thể dục. Việc tự nấu ăn, tự chăm sóc sức khỏe và duy trì thói quen tốt sẽ là một thử thách lớn. Có nhiều bữa mình bỏ ăn hoặc ăn không đủ bữa, ngủ không đúng giờ và việc mình thức khuya diễn ra khá nhiều và thường xuyên do mình chưa kiểm soát tốt giờ giấc sinh hoạt cá nhân của mình. Dù tự lập giúp bạn cảm thấy tự do, nhưng cũng có rất nhiều quyết định mà bạn phải tự mình làm, từ việc chọn mua đồ dùng cần thiết, lên kế hoạch tài chính, đến việc giải quyết các vấn đề khẩn cấp. Sự thiếu kinh nghiệm đôi khi có thể khiến bạn cảm thấy choáng ngợp.
Khi bạn sống xa gia đình và bạn bè của mình, những người thân quen với mình từ nhỏ, việc tạo ra các mối quan hệ mới có thể là 1 thách thức khá lớn với mình. Mình nhận ra rằng không phải lúc nào cũng dễ dàng để kết nối và xây dựng những tình bạn mới, đặc biệt là khi bạn phải làm quen với một môi trường mới hoặc những người có lối sống và quan điểm khác biệt.
Đúng là khi mình lên đại học, mình nhận ra rằng việc kết bạn và duy trì những mối quan hệ sâu sắc không hề dễ dàng như thời cấp 3. Trước đây, nếu như những năm cấp 3 chúng mình gắn bó với nhau suốt 3 năm trời, học cùng lớp, chia sẻ với nhau từng bài tập thì bây giờ ở đại học, mọi thứ khác hẳn, mỗi môn học chỉ kéo dài vài tháng , các bạn trong lớp có thể chỉ học cùng với nhau 1-2 môn không học cùng nhau liên tục nên mối quan hệ gần như chỉ ở mức quen biết, giúp đỡ lẫn nhau mà ít thân thiết.
Trong những năm đầu đại học, mình đã tham gia các câu lạc bộ, các dự án, hoạt động tình nguyện. Điều đó đã giúp mình có thêm nhiều cơ hội được làm, được hành động, được giúp đỡ những người xung quanh mình và hơn hết điều đó còn giúp mình gặp được nhiều người cùng chí hướng, cùng mục tiêu với mình. Điều đó giúp mình mở rộng được mối quan hệ của mình hơn, gặp gỡ được những người có thể chia sẻ những kinh nghiệm về học tập, cuộc sống, công việc. Hoạt động tình nguyện luôn hướng tới mục đích mang đến nụ cười, chia sẻ khó khăn với những người kém may mắn, những người có hoàn cảnh khó khăn trong xã hội. Chính vì thế, khi chúng ta cho đi một nụ cười, chúng ta sẽ nhận lại được gấp nhiều lần những nụ cười, những lời cảm ơn. Chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, tĩnh tâm hơn, mọi căng thẳng học tập và công việc bỗng nhiên tan biến.
Điều tệ nhất trên thế giới này là khi mình phải nói ra câu “Tôi ước gì mình đã cố gắng nhiều hơn”. Vậy nên, điều quan trọng không phải bạn sống bao nhiêu lâu mà quan trọng là có bao nhiêu năm tháng bạn sống hết mình? Hãy đi, đến, sẻ chia và kết nối, giúp đỡ thật nhiều người nếu có thể
Khi lên Hà Nội học Đại học, mình không hề nghĩ rằng quản lí tài chính cá nhân sẽ là một trong những thử thách lớn nhất mà mình phải đối mặt. Mình đã mắc phải khá nhiều lỗi lầm khi lần đầu tự lo liệu mọi thứ về tài chính. Sống với gia đình, mình chỉ cần học hành và lo cho những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Nhưng khi tự lập, mình bắt đầu phải đối mặt với những khoản chi tiêu cố định như tiền thuê nhà, tiền điện, nước, internet, và các khoản chi khác mà mình chưa bao giờ nghĩ tới. Một tháng đầu tiên, mình đã phải "chật vật" để đảm bảo mọi thứ cân đối. Cái khó khăn lớn nhất là các bạn phải tính toán các khoản chi tiêu của mình thật hợp lí sao cho với số tiền mà bố mẹ gửi có thể sống đủ trong 1 khoảng thời gian nhất định.
Chi tiêu không có kế hoạch
Lúc đầu, mình chả bao giờ lập kế hoạch chi tiêu cụ thể. Khi mới lên HN, hầu như ngày nào mình cũng ra ngoài ăn, mua sắm những thứ không thật sự cần thiết chỉ vì mình thích mà không hề nghĩ đến các khoản chi tiêu dài hạn sau đó. Đến khi tiền hết nhanh chóng , mình mới nhận ra rằng mình không biết tiền của mình đã chi tiêu hết một cách nhanh chóng như vậy. Việc tiêu tiền thiếu suy nghĩ, chưa có kế hoạch, khiến mình rơi vào tình trạng lúng túng, căng thẳng khi không đủ tiền trang trải vào cuối tháng.
Lãng phí tiền vào những đồ không cần thiết
Những tháng đầu, mình đã không nhận thức được giá trị của tiền. Mình mua rất nhiều đồ không thực sự cần thiết, từ quần áo, đồ dùng trang trí phòng, đến các món ăn vặt hay đồ công nghệ mới ra mắt mà mình chỉ dùng một lần rồi quên. Sau một thời gian, mình mới nhận ra rằng những thứ đó không mang lại giá trị lâu dài cho mình mà chỉ là sự tiêu xài không có mục đích.
Mình nghĩ cần phải phân biệt giữa những thứ thật sự cần thiết và những thứ chỉ là "mua vì thích".
Bị cám dỗ muốn kiếm tiền nhanh chóng, dễ dàng
Một sai lầm mà bản thân mình đã mắc phải đó là bị cám dỗ, lôi cuốn bởi những công việc việc nhẹ lương cao, làm online tại nhà, tiếp thị liên kết. Những công việc nghe có vẻ đơn giản mà cơ hội kiếm tiền hấp dẫn, chỉ cần bỏ ít thời gian, không tốn công sức mà có thể nhận được tiền ngay. Mình đã không nghĩ kỹ về những rủi ro tiềm ẩn trong đó, mà chỉ nhìn vào phần lợi nhuận hấp dẫn. Kết quả là không những không kiếm được tiền, mà mình còn mất thời gian, công sức và đôi khi là tiền bạc vào những việc không rõ ràng. Mình nhận ra rằng không có con đường nào dễ dàng và nhanh chóng dẫn đến thành công. Việc kiếm tiền phải đi kèm với sự nỗ lực, kiên trì và phải xây dựng từ những nền tảng vững chắc. Những cơ hội quá tốt để trở thành sự thật thường tiềm ẩn nhiều rủi ro, và việc tham gia vào những hoạt động như vậy có thể ảnh hưởng tiêu cực đến công việc học tập và cuộc sống của mình.
Trước khi tự lập, mình luôn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời khi có thể làm mọi thứ theo ý muốn mà không phải tuân theo quy định của ai. Tuy nhiên, khi thực sự sống tự lập, mình nhận ra rằng tự do không chỉ là sự không bị ràng buộc mà còn là sự tự giác và kỷ luật với chính bản thân. Việc tự quyết định mọi thứ đôi khi lại khiến mình cảm thấy áp lực hơn là sự tự do như mình mong đợi.
Từ khi còn bé xíu chúng ta đã bị gò vào một cái khuôn khổ nhất định của cha mẹ, thầy cô, lúc nào cũng được dạy là phải biết vâng lời.Rồi khi lớn lên một chút thì chúng ta vẫn phải biết vâng lời, từ đó chúng ta nuôi một cái hi vọng là phải lớn nhanh nhanh, trưởng thành và thậm chí là trở thành một người nào đó có địa vị cao để có thể tự do quyết định cuộc đời mình mà không phải nhận một lời chất vấn nào từ ai.
Tự do đi kèm với trách nhiệm. Bạn sẽ không còn ai nhắc nhở bạn làm gì, nhưng bạn cũng không thể làm mọi thứ tuỳ tiện. Cảm giác tự do đích thực là khi bạn có thể kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống mà không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác.